Bàn về sự nghiệp - Món nợ cuộc đời


Tới giờ tôi mới hiểu vì sao người ta lại coi sự nghiệp là món nợ của cuộc đời.

Câu nói ấy không phải chỉ có một phần ám chỉ việc phải đi theo tiếng gọi của đam mê. Còn một phần sự thật khắc nghiệt hơn thế nữa. Kiếm tiền tức là làm một việc gì đó cho những người khác và nhận lại một sự trả công xứng đáng. Tiêu tiền tức là nhờ một ai đó làm việc gì khác cho mình.

Bản thân hệ thống ấy, từ lúc sinh ra, đã hình thành một cơ chế để mọi người nhờ cậy lẫn nhau, phụ thuộc lẫn nhau. Nếu bạn không còn cần tiền hay không còn tiêu đến tiền nữa thì gần như bạn chẳng còn bất cứ một mối liên hệ nào với xã hội này cả. Lúc ấy, bạn có thể bỏ lên núi sống, rồi thậm chí chết ở đó cũng không mấy người nhớ đến.

Trên đời này cũng chẳng ai có thể thực sự làm được cái gì một mình cả. Con đường sự nghiệp bạn đi rồi sẽ còn bước ngang qua hành trình của rất nhiều con người khác. Bạn có thể không thích họ. Nhưng để sinh tồn, bạn vẫn sẽ cần phải làm một thứ gì đấy với họ, cho họ, nhờ họ và chấm chấm chấm.

Đó là lí do công việc hay sự nghiệp của mỗi người là một món nợ, trước khi nó trở thành một thứ gì đó đáng để tự hào. Khi tôi viết đến đây có thể bạn cũng đã tự nhận thấy, trên đời này không phải ai cũng có đam mê, nhưng chắc chắn là tất cả mọi người cũng đều vật lộn trên con đường phát triển bản thân, gây dựng sự nghiệp hoặc thậm chí là tìm kiếm một lẽ sống để cứu rỗi một phần trong sâu thẳm của chính mình.

Sẽ có những ngày cuộc đời khiến bạn vui mừng khôn tả, sẽ có những ngày khác, bạn một mình kiệt quệ trong bóng tối, tự hỏi rốt cuộc mình đang làm gì thế này. Việc ấy không phải là nghỉ ngơi, cũng không phải là tận hưởng, cũng chẳng thực sự là một thứ gì đó thật sự hữu ích. Nhưng nó lại là một phần không thể phủ nhận trên con đường mà bạn đang bước.



Có một lần, khi tìm cờ đi lạc trên internet và đọc được một bài phỏng vấn của một người thành đạt, điều khiến tôi dừng lại và chăm chú đọc tiếp chính là những dòng này:

“Tôi ước gì năm xưa khi theo đuổi con đường của thành công, ai đó sẽ nói với tôi là nó thật mệt mỏi, đau đớn, trơ trọi và thậm chí còn là một quá trình dày vò về cả tinh thần lẫn thể xác như vậy. Tất cả chúng ta đều hay nhìn vào sự giàu có về tiền tài địa vị, hay danh vọng của những con người đã tìm được chỗ đứng trong đời mà ham muốn. Nhưng thực sự vì chúng ta đang ở đây nên chúng ta mới không biết được rằng họ đã phải trải qua những gì để có được như vậy.

Nếu muốn đi con đường thành công, bạn hãy chuẩn bị tâm lý trước cho việc ấy. Rằng mọi thứ sẽ không hề dễ dàng. Rằng chính những người thân nhất của bạn mới là những người đầu tiên muốn bạn thất bại. Bởi vì như một lẽ tự nhiên, sẽ chẳng ai muốn người thân của mình đi làm một điều khó khăn mà họ cho là không thể. Bạn sẽ thất bại, bạn sẽ một mình, bạn sẽ trơ trọi và trầm cảm.

Cho đến ngày khi đã trải qua quá nhiều thất bại đến mức chán ngấy và không chịu chấp nhận sống thêm một ngày nào như thế nữa, bạn mới có thể thay đổi. Con đường phía trước cũng sẽ chẳng hề dễ dàng. Nhưng rồi bạn vẫn sẽ phải đi tiếp, sống tiếp, chờ đợi tiếp, chịu đựng tiếp và nỗ lực tiếp.

Hãy nhớ rằng, chúng ta ở đây ngày hôm nay là bởi những gì chúng ta đã trải qua. Tương lai phía trước của bạn có thể vô vọng, hoặc ít nhất là lúc này bạn chưa nhìn thấy nó được, nhưng hãy cứ bước tiếp, vì có thể ngày mai khi mặt trời lên bạn sẽ nhìn rõ nó hơn được một chút.

Và từ ấy động lực để mỗi ngày chiến đấu tiếp lại bắt đầu. Trước khi bạn thành công, tất cả mọi thứ sẽ đều chỉ thất bại và những bài học được rút ra từ kinh nghiệm.”



Có một lúc nào đó, nếu bạn cũng đang lẻ loi, đơn độc và vô vọng, hãy đừng sợ. Bởi vì những gì bạn đang trải qua thực sự là một bước của cả quá trình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến